Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Mùa đông không lạnh - Bởi vì ngọn lửa trong tim doanh nhân




Bạn không thể thay đổi được thời tiết nhưng bạn có thể thay đổi được ngọn lửa trong tim
Bạn không thể thay đổi được thời tiết nhưng bạn có thể ôm người khác vào lòng
CLB Doanh nhân GBI đang thực hiện chương trình “Tặng cháu niềm vui đến trường” gửi các món quà cho 2 lớp học với 32 học sinh ở Điểm học ở Thôn Suôi Thầu - Cốc Pài - Xín Mần. Với tổng số tiền cần huy động là 11,200,000 vnđ để giúp các cháu có quần áo mới, bánh kẹo ăn tết Giáp Ngọ.
Giới thiệu :
Chúng tôi có dịp được tiếp xúc với các em học sinh ở một trường vùng cao của Hà Giang. Nhìn các em run rẩy trong tiết trời giá lạnh của vùng cao với đôi chân trần và manh áo mỏng thì bất kỳ ai, dù có trái tim sắt đá đến đâu cũng không thể cầm lòng được. Tình thương yêu và chia sẻ được sinh ra một cách tự nhiên như vậy, trong lúc đó bất cứ ai cũng muốn làm dù một điều gì nhỏ bé để giúp các cháu.
Chúng ta thường nghĩ trẻ con là sướng vì không phải đi làm, không phải viết báo cáo cấp trên hay không phải nộp thuế. Tuy nhiên trẻ con, đặc biệt các cháu ở tuổi mẫu giáo, thì cuộc sống lại phụ thuộc vào người khác. Chúng phụ thuộc vào tình yêu thương của bố mẹ, thầy cô giáo và cộng đồng.

Chương trình đã nhận được sự giúp đỡ của
Ông Phạm Ngọc Anh - Công ty cổ phần đào tạo ASK
Bà Nguyễn Thị Thu Thủy - Công ty Hanson
Bà Nguyễn Mai Lan - Công ty Hanoi IEC
 
Tài trợ cho chương trình
https://docs.google.com/forms/d/1yOvNFVRjKqTVycOj1fQa3l1iKbcNcWw3OC0OplyqFNU/viewform

AI NGỜ ĐƯỢC !  
                   CÂU CHUYỆN NHÂN QUẢ TẠI ĐẠI HỌC STANFORD NĂM 1892
1892, Stanford University
ĐÂY LÀ MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT XẢY RA VÀO NĂM 1892 TẠI ĐẠI HỌC STANFORD

Có một cậu học sinh 18 tuổi đang gặp khó khăn trong việc trả tiền học. Cậu ta là một đứa trẻ mồ côi, và cậu ta không biết đi nơi đâu để kiếm ra tiền. Thế là anh chàng này bèn nảy ra một sáng kiến. Cậu ta cùng một người bạn khác quyết định tổ chức một buổi nhạc hội ngay trong khuôn viên trường để gây quỹ cho việc học.

Họ tìm đến người nghệ sĩ dương cầm đại tài Ignacy J Paderewski . Người quản lý của Paderewski yêu cầu một khoản phí bảo đảm $2000 để cho ông ấy được biểu diễn. Sau khi họ thoà thuận xong, hai người sinh viên ấy bắt tay ngay vào công việc chuẩn bị để cho buổi trình diễn được thành công.

Ngày trọng đại ấy cuối cùng đã đến. Paderewski cuối cùng cũng đã buổi diễn tại Stanford. Thế nhưng không may là vé vẫn chưa được bán hết. Sau khi tổng kết số tiền bán vé lại, họ chỉ có được $1600. Quá thất vọng, họ đến chỗ của của Paderewski để trình bày hoàn cảnh của mình. Hai người sinh viên ấy đưa Paderewski toàn bộ số tiền bán vé, cùng với 1 check nợ $400, và hứa rằng họ sẽ trả số nợ ấy sớm nhất có thể.

“KHÔNG”, Paderewski nói. “Cái này không thể nào chấp nhận được.” Ông ta xé tờ check, trả lại $1,600 cho hai chàng thanh niên và nói: “Đây là 1600 đô, sau khi trừ hết tất cả các chi phí cho buổi biểu diễn thì còn bao nhiêu các cậu cứ giữ lấy cho việc học. Còn dư bao nhiêu thì hãy đưa cho tôi.” Hai cậu sinh viên ấy vô cùng bất ngờ, xúc động cảm ơn Paderewski...

Đây chỉ là một làm nhỏ, nhưng đã chứng minh được nhân cách tuyệt vời của Paderewski.

Tại sao ông ấy có thể giúp hai người mà ông ấy thậm chí không hề quen biết. Chúng ta tất cả đều đã bắt gặp những tình huống như vậy trong cuộc sống của mình. Và hầu hết chúng ta đều nghĩ: "Nếu chúng ta giúp họ, chúng ta sẽ được gì?” Thế nhưng, những người vĩ đại họ lại nghĩ khác: "Giả sử chúng ta không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với những con người đang gặp khó khăn ấy?" Họ không mong đợi sự đền đáp, Họ làm chỉ vì họ nghĩ đó là việc nên làm, vậy thôi.

Người nghệ sĩ dương cầm tốt bụng Paderewski hôm nào sau này trở thành Thủ Tướng của Ba Lan. Ông ấy là một vị lãnh đạo tài năng. Thế nhưng không may chiến tranh thế giới nổ ra, và đất nước của ông bị tàn phá nặng nề. Có hơn một triệu rưỡi người Ba Lan đang bị chết đói, và bây giờ chính phủ của ông không còn tiền để có thể nuôi sống họ được nữa. Paderewski không biết đi đâu để tìm sự giúp đỡ. Ông ta bèn đến Cơ Quan Cứu Trợ Lương Thực Hoa Kỳ để nhờ sự trợ giúp.

Người đứng đầu cơ quan đó chính là Herbert Hoover, người sau này trở thành Tổng Thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Ông Hoover đồng ý giúp đỡ và nhanh chóng gửi hàng tấn lương thực để cứu giúp những người Ba Lan đang bị đói khát ấy.

Thảm họa cuối cùng cũng đã được ngăn chặn. Thủ Tướng Paderewski lúc bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Ông bèn quyết định đi sang Mỹ để tự mình cảm ơn ông Hoover vì cử chí cao quý của ông ấy đã giúp đỡ người dân Ba Lan trong những lúc khó khăn. Thế nhưng khi Paderewski chuẩn bị nói câu cảm ơn thì ông Hoover vội cắt ngang và nói: “Ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu, thưa ngài Thủ Tướng. Có lẽ ngài không còn nhớ, nhưng vài năm trước, ngài có giúp đỡ hai cậu sinh viên trẻ tuổi ở bên Mỹ được tiếp tục đi học, và tôi là một trong hai chàng sinh viên đó đấy.”

THẾ GIỚI NÀY ĐÚNG THẬT LÀ TUYỆT VỜI, KHI BẠN CHO ĐI THỨ GÌ, BẠN SẼ NHẬN LẠI ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU TƯƠNG TỰ. 

 Tài trợ cho chương trình
https://docs.google.com/forms/d/1yOvNFVRjKqTVycOj1fQa3l1iKbcNcWw3OC0OplyqFNU/viewform

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét